Dù nam hay nữ, già hay trẻ khi đến Bangkok đều không thể cưỡng lại việc mua sắm, thăm thú các địa danh nổi tiếng, giải trí, nghỉ dưỡng, các loại hình massage,…. Nơi đây bạt ngàn những món đồ lưu niệm, thực phẩm Thái Lan, sản phẩm thời trang, tiệm massage nghỉ dưỡng A-Z,… và gần như quanh năm đều tấp nập.
Chúng tới không thường xuyên ghé đến Bangkok Thái Lan, nhưng nói đến vấn đề “thư giãn cơ thể” thì chắc chắn chúng tôi ai cũng sẽ suy nghĩ để một lần nữa để quay lại đây.
Ngay cạnh hai con hẻm là một khu mua sắm chuyên phục vụ khách Hồi giáo từ Malaysia và Trung Đông. Khi tôi nhấp một ngụm bia Singha, thì ba người đàn ông quấn khăn trùm đầu bước vào. Một cô gái đã tiến đến nắm tay một anh, bạo dạn dắt vào trong và gọi những cô gái khác ra tiếp.
Người ít đến Thái 방콕 물집 có thể lập tức nghĩ rằng mình đang được mời đi massage tình dục nếu người Thái rủ. Nhưng không hẳn. Chùa Wat Po ở Bangkok là trường đào tạo massage nổi tiếng. Thợ massage tốt nghiệp từ đây thường tự hào treo biển “có chứng chỉ của Wat Po”. Đó là chỉ dấu cho thấy họ thành thục nghề massage trị liệu sức khỏe. Nhiều tiệm đạt tới trình độ nghệ nhân. Vì thế, được mời đi massage cũng chỉ như bạn được tặng một thẻ đi spa chăm sóc sức khỏe miễn phí ở Sài Gòn.
Trong Soi Nana và Soi Cowboy có rất nhiều tiệm massage. Phụ nữ làm nghề massage là làm công việc tay chân, vất vả nhiều giờ trong ngày. Họ phải dùng nhiều tới sức mạnh của cánh tay, cơ bắp, vai, chân, để giúp khách thư giãn và giảm đau. Họ không trang điểm nhiều và không quá lộng lẫy.
Còn “phố đèn đỏ” là một thế giới khác. Chỉ một đêm ngắn ngủi, hay nhiều đêm chìm trong ánh đèn lộng lẫy, nhạc quấn quýt và những thân thể người say sưa hoan lạc. Cô gái lúc nãy đến bàn chúng tôi và nói “Bà chủ không thích các anh, uống chai bia có mấy bath mà ngồi lâu”; “Nhưng không sao cứ ngồi tiếp đi”. Nghe có vẻ dỗi hơn nhưng nhìn kỹ thì cô gái này lúc cười quả thật rất thu hút. Tim tôi có hơi loạn nhịp.
Sau một lúc trao đổi thì cô gái chia sẽ là “Không ai làm nghề như cô mà có thể làm ở quê nhà, phải đi xa”. Bố mẹ hàng xóm không ai chấp nhận cả, mặc dù hợp pháp.
Khó có thể nhìn rõ nghề mại dâm ở Thái có hợp pháp hay không. Có đến ba đạo luật tại quốc gia này định nghĩa nghề bán thân thể, kích thích ham muốn tình dục hoặc trao đổi cơ thể lấy tiền là bất hợp pháp. Tuy nhiên, năm 2003, Bộ Tư pháp Thái Lan lại dự định hợp pháp hóa nghề mại dâm để thu thuế và kiểm soát bệnh lây truyền qua đường tình dục. Nỗ lực này bất thành. Nhưng phố đèn đỏ vẫn là phần quan trọng của ngành du lịch nước này, với 6,4 tỷ đô thu được năm 2015.
Không chỉ có riêng người Thái kinh doanh dịch vụ thế này mà cũng có khá nhiều người ngoại quốc như Hàn, Trung,… đến và đa dạng hoá thêm các dịch vụ này như: cắt tóc, xông hơi, …. bỡi ở đây lượng khách du lịch đến với mục đích rõ ràng rất đông và họ khá thoải mái chứ không dè dặt như ở các nước cuả họ.
Các cô gái khoe ngực. Cô đang mặc chiếc váy khoét khá sâu, lộ ra chút ngấn đầy gợi ý. Để có tiền làm bộ ngực 20 ngàn baht hoặc hơn các cô phải để dành khá lâu. Nhiều bạn làm cùng cô cũng là người chuyển giới. Không khó gì để tìm được một bệnh viện phẫu thuật chuyển giới ở Bangkok. Nhưng các cô này cần nhiều tiền hơn cho một ca phẫu thuật để trở thành cô gái đúng như mơ ước. Vì vậy cô làm phục vụ trong quán bar ở Soi Nana để có thể gửi về cho cha mẹ 25.000 baht mỗi tháng và dành lại 2.000 baht cho cơ thể mới mà cô kỳ vọng.
Du khách đầy lên ở Soi Nana như cái bình đổ đầy nước. Họ bước vào bất cứ tiệm massage nào, chuyền tay nhau những tờ rơi “tắm massage”, “massage A tới Z”. Nhóm đàn ông người Bangladesh cười lớn và vỗ mông Ryn khi bước vào tiệm. Ở Bangladesh, họ sẽ là những chàng trai mẫu mực, nghiêm cẩn, phụ nữ sẽ đòi hỏi họ phải thật chừng mực trong đời sống hằng ngày. Đến Thái Lan, những người đàn ông nghiêm cẩn và kín tiếng đó gỡ bỏ lớp áo chùng tạo hình giá trị trong thế giới đầy luật lệ của họ để thả cửa, để bứt ra khỏi lễ nghi đạo đức, để phô diễn cho Ryn và những cô gái phố đèn đỏ thấy sự vui chơi của con người là thứ khao khát hoang dại không bao giờ cạn.
Theo chúng tôi thấy Cô gái này hay những cô gái khác chỉ là một “công nhân tình dục” đang hàng ngày kiếm sống từ sáu giờ chiều khi phố lên đèn và các khu vui chơi bắt đầu đông đúc. Một Đông Nam Á không che giấu đang hưởng thụ định kiến mà phương Tây đến đây tìm kiếm.